Thơ tình Xuân Diệu trước năm 1945
--- Lê Hương Giang ---
Bạn đang xem: ta là một là riêng là thứ nhất
Thơ Xuân Diệu là đỉnh điểm của trào lưu Thơ mới nhất. Sự xuất hiện nay của ông bên trên đua đàn tiếp tục thêm phần đưa ra quyết định cho việc toàn thắng của trào lưu Thơ mới nhất. Năm 1941, Lúc viết lách Thi nhân nước Việt Nam, Hoài Thanh, Hoài Chân đã nhận được xét "Thơ Xuân Diệu là mối cung cấp sinh sống rào rạt trước đó chưa từng sở hữu ở vùng nước non lặng lẽ này". Tiếp tiếp sau đó, Vũ Ngọc Phan vô Nhà văn tân tiến mang lại rằng: "Thơ Xuân Diệu thắm thiết, nồng thắm nhất trong số ngôi nhà Thơ mới", "là người mang lại mang lại thơ nhiều loại mới nhất nhất". Nguyễn Đăng Mạnh thì nhận định rằng "Xuân Diệu là thi sĩ của niềm phó cảm không còn bản thân thân thích thế giới và thế giới, một trị hiện nay về sự sung sướng tuyệt hảo nhưng mà cuộc sống thường ngày trần thế này tiếp tục ban trị mang lại nhân loại". Lê Đình Kỵ vô chuyên nghiệp luận Thơ mới nhất những bước thăng trầm tiếp tục khẳng định: "Xuân Diệu xuất hiện nay vô trào lưu Thơ mới nhất với toàn bộ lòng say sưa yêu thương đời". Trong trong những năm 1990, nhiều ngôi nhà phân tích cũng có thể có những đánh giá tương tự động.
Ngay từ thời điểm năm 1930, vô tiếng tựa viết lách mang lại tập dượt Thơ Thơ, Thế Lữ đã nhận được xét: "Xuân Diệu là 1 trong người của đời, một đứa ở thân thích loại người. Lầu thơ của ông xây đắp bên trên khu đất của một tấm lòng dân gian trá, ông đang không trốn rời và lại còn lưu luyến cõi đời".
Chính "nguồn sinh sống rào rạt", "lòng say sưa yêu thương đời", "quyến luyến cõi đời" tiếp tục mang về mang lại thơ Xuân Diệu những đường nét mới nhất kỳ lạ. Nói như người sáng tác Thi nhân Việt Nam: "Xuân Diệu tiên tiến nhất trong số thi sĩ mới". Cái mới nhất ở đó là một mạch sinh sống mới nhất, một cơ hội xúc cảm vừa mới được thể hiện nay vì thế một ngữ điệu, một giọng điệu mới nhất kỳ lạ trước đó chưa từng sở hữu. Đó là năng lực diễn tả những lúc lắc cảm tinh xảo của loại tôi cá thể thành viên, tạo ra một cải tiến xứng đáng ghi nhận đối với thơ truyền thống cuội nguồn.
Trong thơ truyền thống cuội nguồn, thế giới trở thành nhỏ xíu nhỏ, tan vươn lên là vô thiên hà, hoặc thế giới nhắm đến loại linh nghiệm, loại siêu việt. Trong thơ Xuân Diệu, thế giới cá thể được ý thức và xác định như thể trung tâm của thiên hà, "Ta là Một, là Riêng, là Thứ Nhất". cũng có thể rằng, cho tới Xuân Diệu, loại tôi cá thể thực sự được giải tỏa. Nhà thơ tuyên bố rất là thành tâm những xúc cảm thiết thả, mạnh mẽ của ngược tim tràn trề, cháy bỏng:
Ta ham muốn ôm
Cả sự sinh sống mới nhất chính thức mơn mởn
Ta ham muốn riết mây trả và gió máy lượn
Ta ham muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta ham muốn thâu vô một chiếc hít nhiều
Và nước non và cây và cỏ rạng
Cho ngà ngà mùi hương thơm ngát, mang lại tiếp tục ăm ắp ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi
Hỡi Xuân hồng tao ham muốn cắm vô ngươi.
(Vội vàng)
Vội vàng là phiên bản tuyên ngôn của niềm khát sinh sống và thèm yêu thương cho tới mạnh mẽ. Chính khát vọng sinh sống mạnh mẽ, yêu thương cuồng sức nóng ấy tiếp tục tạo ra một trái đất nghệ thuật và thẩm mỹ riêng rẽ vô thơ Xuân Diệu. Xuân Diệu ví bản thân như "con chim tới từ xứ kỳ lạ ngứa cổ hát chơi", tuy nhiên bại liệt cần là giờ đồng hồ hát thiết thả nồng thắm cho tới "vỡ cổ".
Ông kêu gọi:
Mở mồm vàng và hãy rằng yêu thương tôi
Dù chỉ vô một phút nhưng mà thôi.
(Mời yêu)
Ông cầu xin xin:
Và hãy yêu thương tôi một giờ cũng đủ
Một giây cũng cam, một chút ít cũng đành.
(Lời thơ vô tập dượt gửi hương)
Ông đòi hỏi hỏi:
Hãy sát song đầu! Hãy kề song ngực
Hãy trộn nhau song làn tóc cụt dài
Những cánh tay hãy quấn riết song vai
Hãy dưng cả tình thương yêu lên sóng mắt
Hãy khắn khít những cặp môi gắn chặt
(Xa cách)
Ông khát khao được "ôm", được "ghì", được "say", được "cắn"... Tất cả này là thể hiện của một khát vọng sinh sống mạnh mẽ, khát vọng ấy thể hiện triệu tập nhất ở tình thương yêu. Cảm hứng tình thương yêu là hứng thú chủ yếu của thơ Xuân Diệu trước Cách mạng mon Tám. Ông sở hữu tuyên ngôn thơ về tình thương yêu một cơ hội công khai minh bạch, nâng tình thương yêu trở nên triết lí sống:
Làm sao sinh sống được nhưng mà ko yêu
Không lưu giữ ko thương một kẻ nào
(Bài thơ tuổi tác nhỏ)
Xem thêm: những thằng ngu người nhất thế giới
Nhà thơ ý niệm tình thương yêu như "là phần tốt nhất của cuộc đời" nhưng mà thế giới không thể không có được. Nhà thơ viết lách về tình thương yêu với những cung bậc không giống nhau. Cảm xúc tình thương yêu vô thơ Xuân Diệu mạnh mẽ, đậm nồng tuy nhiên thành tâm và mới nhất mẻ. Đó là 1 trong tình thương yêu thực sự, ko nghiêng theo nhục cảm nhưng mà hài hòa và hợp lý, vô cùng trần tuy vậy cũng khá lí tưởng, vô cùng nhục thể tuy nhiên cũng khá linh tính. Nói như Nguyễn Đăng Mạnh: "Xuân Diệu ko ý niệm tình thương yêu chỉ là sự việc phó cảm xác thịt mà còn phải là sự việc phó cảm của những vong linh nhưng mà đấy mới nhất là loại khát vọng tối đa, loại đích tối đa vô tình yêu".
Biển đắng ko nguôi nỗi khát thèm
Nên khi môi tao kề mồm thắm
Trời ơi, tao ham muốn húp hồn em
(Vô biên)
Nhưng lân cận những xúc cảm nồng thắm của lòng ham sinh sống, thơ Xuân Diệu cũng tràn trề oái oăm và thảm kịch. Càng thành tâm, say sưa, càng thèm khát được phó cảm với đời thì sẽ càng đơn độc và xa xôi cách:
Em là em, anh vẫn chính là anh
Có thể này qua chuyện Vạn Lý ngôi trường thành
Của nhị thiên hà chứa chấp ăm ắp kín.
Cảm giác đơn độc vô thơ Xuân Diệu thiệt ngấm thía: "Tôi như con cái nai bị chiều tấn công lưới". Cái tôi đơn độc, trơ tráo cũng là 1 trong hình tượng thơ vượt trội của Xuân Diệu trước Cách mạng Tháng Tám. Cô đơn trong cả khi tưởng chừng như niềm hạnh phúc ở sát kề:
Trăng sáng sủa, trăng xa xôi, trăng rộng lớn quá
Hai người, tuy nhiên chẳng rời trơ tráo.
(Trăng)
Một nỗi phiền domain authority diết tràn ngập tâm hồn:
Gió sáng sủa cất cánh về đua sĩ nhớ
Thương ai ko biết đứng buồn trăng.
(Buồn trăng)
Tác fake Thi nhân nước Việt Nam tiếp tục khái quát: "Đời tất cả chúng ta ở trong khoảng chữ tôi. Mất chiều rộng tao lần bề thâm thúy. Nhưng càng cút thâm thúy càng thấy lạnh". Nhận xét bại liệt nhịn nhường như vượt trội mang lại Xuân Diệu:
Em hoảng sợ lắm giá chỉ băng tràn từng nẻo
Trời ăm ắp trăng lạnh giá buốt xương da
(Lời kĩ nữ)
Cuối nằm trong thế giới mơ ước yêu thương ấy cũng chính là thế giới lạc bước:
Lòng tao là 1 trong trận mưa lũ
Đã bắt gặp lòng em là lá khoai
(Nước sụp lá khoai)
Trong loại xã hội xám phun ấy, Xuân Diệu ko tìm ra niềm phó cảm này. Đó cũng chính là thảm kịch lớn số 1 vô thơ tình Xuân Diệu trước Cách mạng Tháng Tám. Nhà thơ cũng ý thức được rằng vô loại xã hội nhưng mà "cơm áo ko đùa với khách hàng thơ" thì:
Xem thêm: nội dung của cuộc duy tân minh trị
Ta như cô khách hàng khoảng chừng đìu hiu
Đã bắt gặp chiều hôm, lại bước liều
Muốn trốn sầu đơn muôn vạn kiếp
Lại lần tụt xuống mạc của tình thương yêu.
(Nước sụp lá khoai)
Do vậy thơ ông ăm ắp những trằn trọc, tiếc nuối về những phút trao yêu thương sao quá cụt ngủi, về "tuổi trẻ con chẳng nhị chuyến thắm lại". Ông vô cùng mẫn cảm với việc thay đổi của những người đời "sự thiệt thời điểm ngày hôm nay ko thiệt cho tới ngày mai", "đời trôi chảy lòng tao ko vĩnh viễn". Điều bại liệt thực hiện Xuân Diệu hốt hoảng, cuống quýt vàng, hối thúc nhằm lần hiểu và tận thưởng niềm hạnh phúc. Nhưng càng lần tìm tòi càng đơn độc và tội nghiệp. Tấm lòng yêu thương mến cuộc sống thường ngày của Xuân Diệu vô cùng thiết thả tuy nhiên ko được thỏa mãn nhu cầu như chờ mong của tôi. Vấn đề này tạo ra dư âm thảm kịch vô tiếng thơ, giọng điệu thơ của Xuân Diệu.
Bình luận